XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Ác Mộng


Phan_21

phiên ngoại: tỉnh mộng

chương 12

do dự một lúc sau, ta quyết định cảm ơn hắn, “cám ơn!”

“……” Trình Hi cười cười, đỡ ta ngồi xuống.

Thật sự rất nhớ tiểu Tư, vừa nhìn đồng hồ, ta vừa tức vì không thể làm cho nó chạy nhanh lên một chút. Rốt cuộc khi ta chờ không được nữa, tiếng chuông cửa liền reo, ta đứng dậy đi chưa được mấy bước thì tiểu Tư đã chạy ù tới.

Ta theo thói quen cũng vươn tay mà ôm nó. Chỉ là Trình Hi vừa lúc mà kéo nó ra, nói “ba ba con khó chịu, không được ôm!”

Lúc này ta mới nhớ tới bụng mình nếu bị tiểu Tư ôm lấy sẽ phát hiện ngay, ngẩng đầu lên, Trình Ảnh vẻ mặt hăng hái nhìn ta, ta xấu hổ cúi đầu.

Trình Hi giống như phát hiện ta ngượng ngùng, đối Trình Ảnh nói, “ở ngoài cửa làm cái gì, vào đi, chuẩn bị ăn rồi!”

“được được….” Trình Ảnh hướng ta cười cười, sau đó tiếp nhận tiểu Tư trong tay Trình Hi mà đi vào.

Tối đó là buổi tối vui nhất của ta, ta ăn không ít thứ! Không biết bọn họ giải thích cho tiểu Tư thế nào, ngày tiếp theo tiểu Tư cũng không nháo không khóc ngoan ngoãn theo Trình Ảnh trở về. Trình Hi nói, cái đó gọi là trưởng thành!

Lúc Trình Ảnh còn ở lại, ta vốn định cùng nàng nói chuyện, nhưng chưa kịp đi ra gian ngoài đã bị Trình Hi chặn lại, hắn cường điệu hóa nói như thế không tốt cho cơ thể, ta chỉ còn biết phẫn nộ mà đi vào. Lúc Trình Hi đóng cửa, ta liền cảm thấy có chút khó chịu, không phải ở bụng, dường như là có chút không tự nhiên ở trong ngực, Trình Hi hắn…..đối hài tử này thật tốt…. nếu hắn đã thích trẻ con như thế thì hắn nên kết hôn mà sinh vài hài tử đi chứ!

Qua ngày tiếp theo sau khi tiểu Tư đi rồi, Trình Hi bắt đầu đi làm lại. Hôm nay ta cũng nhàn, không có việc gì làm, nhớ Trình Hi dặn ta nên ở trong phòng đi đi lại lại, vận động cơ thể, ta nghĩ nếu vậy chắc dọn dẹp phòng ốc sơ sơ cũng được. còn gian ngoài thì đã có hạ nhân.

Động tác quả nhiên chậm chạp hơn trước không ít, cũng may thời gian không vội, nên ta cũng từ từ mà làm. Đến khi ta soạn sửa phòng ngủ của mình xong thì cũng đã hơn một tiếng đồng hồ, nghĩ nghĩ có nên giúp Trình Hi dọn dẹp sơ lại không!…..nghĩ lại, dù sao Trình Hi cũng là người tôn trọng chủ nghĩ cá nhân, giờ đi vào cũng không tốt lắm!

“!”

Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên, ta lắng nghe, phát hiện âm thanh đó là từ phòng Trình Hi truyền đến. phân vân không biết có nên vào hay không, bởi vì ta biết phòng Trình Hi chưa bao giờ khóa cửa.

Vốn ta cũng định tôn trọng riêng tư của Trình Hi, có điều lỡ như ai đó gọi có việc gấp thì sao!

Vì thế, ta đẩy cửa mà đi vào.

Phòng của Trình Hi thật giống như con người hắn, toát lên một vẻ kiêu ngạo, à không, nếu là hiện tại thì phải là trầm ổn mới đúng. Nói đúng hơn thì căn phòng nay so với hắn trước đây thật giống nhau.

Ngay khi vừa bước vào, tiếng chuông liền dừng lại, vất vả lắm mới tìm ra chỗ để chiếc điện thoại đó.

Vừa định cầm điện thoại lên xem thử ai gọi, nhưng lại bấm nhầm mà xem tin nhắn mới đến, “ Hi, anh dạo này làm gì thế, sao không gọi điện cho người ta! Anh biết người ta nhớ anh bao nhiêu a?! —tiểu Nghi”

……….

Ta cảm thấy hối hận vì đã đi vào, đáng lẽ nếu sợ việc gấp thì phải gọi cho công ty mà báo hắn a! vì vậy ta để di động lại vị trí cũ, mong Trình Hi khi về sẽ không phát hiện ta đã đụng vào nó!

Mệt mỏi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, quay về không gian của mình,

“ta đúng là ngốc mà…..” Trình Hi tới bây giờ đối nữ nhân vẫn là bình thường a, tại sao ta lại quên mất chứ. Đã quyết định phải quên đi chuyện vừa rồi, nhưng trong đầu lại cứ liên tục nhớ đến, nữ nhân tên Nghi kia, nàng cùng Trình Hi là gì….

Vậy nên Trình Hi mới nói tuyệt đối sẽ không đụng đến ta?! Chẳng lẽ…..là do bụng ta, hắn mới không liên lạc lại cho nàng ta!

phiên ngoại: tỉnh mộng

chương 13

một lát sau…..

“bụng đau quá!” ta ấn ấn bụng, “đau quá!”

Leo lên giường, đắp kín chăn lại, “phải nghỉ ngơi thôi, chắc là vận động nhiều nên mệt rồi.” nói xong liền ngủ một giấc tới tận trưa.

Đến khi Trình Hi trở về ta mới thức dậy, “sao lại còn ngủ thế này Không lẽ ngủ từ hôm qua đến giờ sao? Vậy không tôt đâu! Ngủ lâu quá sẽ không tốt cho cơ thế, dậy đi nào, chuẩn bị ăn rồi” Trình Hi nói xong liền xốc chăn lên.

“…..” Trình Hi ngây ngẩn cả người.

Ta thuận theo ánh mắt hắn nhìn lại, hóa ra trên người ta vẫn còn đang mặc áo ngủ, “sáng nay đã định thay, nhưng lại thấy hơi mệt, vậy nên……”

Ta còn chưa giải thích xong, đã bị hắn ngắt lời.

“như thế cũng không tốt, mặc thế ngủ dậy nhất định bị cảm đấy, giờ là mùa đông rồi.” ta càng nghe càng thấy phiền toái, ngực bỗng nổi lên một trận hỏa, Trình Hi ôn nhu như thế làm gì.

“ngươi không cần nói nữa! ta biết ta làm cái gì cũng sai cả! ta biết ngươi quan tâm thứ trong bụng ta! Ngươi yên tâm đi, hắn sẽ không sao hết! sẽ không có vấn đề gì đâu!” ta cất cao âm thanh hướng Trình Hi nói.

Nghe xong, Trình Hi liền tỏ vẻ ngạc nhiên mà nhìn ta. Đừng nói là hắn, ngay cả ta cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ phản kháng mà hét to như thế này.

“xin lỗi, ta đang không vui!”

“không sao. Bác sĩ cũng nói rồi, tính em bây giờ dễ nổi nóng lắm!” Trình Hi bày ra bộ dáng đã hiểu.

“vậy nên ngươi mới ôn nhu như thế?” ta bật hỏi!

Trình Hi ngẩn ra, nhưng sau đó liền nói, “không phải!…..nếu em đã hỏi như thế chắc là chưa hiểu rồi, không sao, sau này sẽ hiểu à, nhất định một ngày nào đó sẽ hiểu được!…..nhưng mà nghe em hỏi thật vui, như vậy chứng tỏ quan hệ chúng ta đã cải thiện nhiều rồi!”

Trình Hi nói xong, cầm lấy áo khoác bên cạnh phủ thêm cho ta, sau đó nắm tay, chuẩn bị đưa ta xuống lầu. Ta giật tay ra tránh né hắn!

“em hôm nay làm sao thế?” Trình Hi thở dài hỏi!

“……không biết! chỉ là…..bụng đau quá, thật đau!…..rất đau mà!” ta cúi đầu nói.

Trình Hi ngay lập tức liền khẩn trương đỡ ta ngồi xuống, sau đó với lấy điện thoại đầu giường chuẩn bị quay số!

“không, không cần đâu!” ta giữ tay hắn lại. “thực ra cũng không phải đau bụng mà, chỉ là…..nói chung ta không biết nói như thế nào, nhưng không cần gọi bác sĩ đâu! Ta không sao mà”

“nhưng mà sắc mặt em không được tốt lắm.” Trình Hi nhìn ta.

“…..”, “ không sao đâu! Ngồi một chút là tốt rồi!”

Nghe thế Trình Hi buông điện thoại xuống, ngồi bên cạnh ta, chúng ta đều không nói gì, bầu không khí yên lặng đến trầm mặc! dần dần, ta cũng thả lỏng không ít, xem ra cơn đau này là do áp lực khi ta suy nghĩ lung tung rồi! Không khí tịch mịch trong phòng cũng dần được tiếng hít thở đều đều xua tan.

“giờ ổn rồi.” ta cười cười nói.

“nhưng mà buổi chiều cũng nên để cho bác sĩ qua khám sơ đi!”

“ngươi quan tâm hài tử này vậy sao?” ta nắm chặt tay, ngay cả bản thân cũng không biết vì sao lại hỏi như vậy!

“ta cũng lo lắng cho em nữa!” Trình Hi nâng cằm ta khiến đôi mắt còn đang buông xuống phải ngẩng lên. Khuôn mặt hắn bỗng lướt qua, làm ta không khỏi nhìn đi hướng khác.

“…..” Trình Hi thoáng hiện lên vẻ không thoải mái.

“này, ngươi phải đi làm sao?”

Trình Hi đột nhiên nở nụ cười, nét tức giận trên khuôn mặt cũng vơi đi rất nhiều (chém=.=) “không, ta ở nhà bồi em. Dù sao hôm nay cũng không có việc gì quan trọng!” nghe hắn nói xong, ngọn lửa trong ngực ta như được nước mưa làm tắt, từ từ biến mất!

phiên ngoại: tỉnh mộng

chương 14

Chương 14

Kiểm tra cũng không khác bình thường là mấy, đôi lúc ta lại len lén liếc về phía Trình Hi, hắn vẫn ngồi bên cạnh chăm chú theo dõi động tác của bác sĩ, giống như không phát hiện ra hướng nhìn của ta vậy, một lúc sau, bác sĩ thông báo đã kiểm tra xong, Trình Hi liền đối ta cười, ngực không khỏi giật mình một cái!

“không có việc gì đâu, thả lỏng đi……tất cả đều bình thường.” nửa câu đầu là nói với ta, còn nửa câu sau là thông báo cho Trình Hi.

Trình Hi gật đầu tỏ ý đã biết.

“kiểm tra mệt lắm đúng không! Nằm nghỉ ngơi một chút đi, khi nào muốn dậy thì ta đỡ!” Trình Hi nói.

“……” ta nhìn về phía Trình Hi đang chuẩn bị rời đi, tay không kiềm được mà vươn ra bắt lấy y phục hắn, chờ ta buông tay ra, vạt áo âu phục sang trọng phía dưới đã bị nắm thành một mẩu nhăn nhúm rồi.

“xin lỗi!” ta cuống quýt xin lỗi hắn, y phục này chắc là rất đắt, như thế nào lại nắm chặt thế chứ.

“không sao.” Trình Hi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng ta nói, “có chuyện gì muốn nói sao?”

“kia, ngươi ở đây một lát nhé!” sau một hồi do dự, ta nói.

“vì sao?” Trình Hi hỏi, “ em không phải không thích ta ở gần em quá sao?”

Ta có chút không ngờ Trình Hi lại hỏi thẳng như thế, nhất thời tìm không được lý do, “…….”

“à, chắc là do cả ngày nay không được thoải mái nên giờ muốn có người ở gần đúng không?” trầm mặc một lúc sau, Trình Hi mở miệng nói trước.

“đúng, đúng thế!” ta gật đầu liên tục.

Trình Hi đột nhiên vươn hai tay ra ôm lấy ta, nhưng cái ôm cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, cái ôm hời hợt, cái ôm như chưa hề có!

“tốt quá! Em nghĩ đến ta thật tốt quá……khi nào còn cần thì cứ gọi ta tự nhiên!” Trình Hi hào sảng nói.

Mặt ta có điểm nóng, vội quay đi.

“ta cũng mệt quá, có thể nằm nghỉ bên cạnh không?” Trình Hi đưa mặt tới gần nói.

“…..”chuyện này…..

“em vẫn không tin ta sao? Nếu không được em đồng ý thì ta sẽ không làm bất cứ việc gì trái ý em! Ta chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi!” nhìn bộ dáng trông có vẻ thành thực của Trình Hi, ta do dự một lát rồi cũng chậm rãi gật đầu. sau đó Trình Hi thở dài một tiếng, giống như vừa hoàn thành một việc gì rất vất vả vậy.

Nhìn bộ dáng mệt mỏi thật sự của hắn, ta cũng yên tâm mà nhắm mắt. (=)) câu này y như tiểu Thụy sắp chầu ông bà vậy )

**

Trình Hi nhìn về phía người đang nằm bên cạnh, y ngắm say sưa, lòng nhịn không được cứ muốn chạm vào, chỉ là lý trí của y lại giúp y kịp thời thu tay lại.

Hôm nay là ngày may mắn của y a? lúc thấy Thụy nổi giận, nhìn thế nào cũng giống tiểu hài tử đang làm nũng không được mà cáu kỉnh. Sau đó lại nghe được yêu cầu đó, Trình Hi cười khúc khích, đến giờ y vẫn chưa tin được, nhưng cảm giác có người bên cạnh lúc này thật không phải là ảo tưởng.

Mình cũng thật dũng cảm đi, biết tận dụng cơ hội mà đưa ra yêu cầu, tuy rằng Trình Hi cũng không hiểu vì sao Thụy lại thay đổi thái độ như thế, nhưng chỉ nghĩ đến việc cuối cùng cũng có ngày này, ngày y có thể quang minh chính đại nằm cạnh hắn mà không phải lo gì, chỉ thế thôi cũng làm y cười trộm không ngớt!

“ai nha! Hôm nay đúng là may mắn mà!”

Đến khi Trình Hi nghỉ một lát rồi tỉnh dậy, người bên cạnh vẫn còn ngủ say, Trình Hi nhìn thấy, quả thực không nỡ mà đánh thức hắn dậy. Hơi nâng người dậy, Trình Hi lặng lẽ quan sát hắn.

Hắn ngủ thật say, hai cánh môi cứ khép mở, nhẹ nhàng hô hấp….. Trình Hi chậm rãi cúi đầu, sau đó nhắm ngay mục tiêu mà hôn xuống. Cảm thụ xúc giác mềm mại đã lâu chưa từng nếm lại!

phiên ngoại: tỉnh mộng

Chương 15

“đừng, buông ra a!” Trình Hi nhìn người bên dưới vì thiếu khí mà nhẹ rên rỉ.

Giúp hắn gạt đi mớ tóc trên trán, Trình Hi quyết định ngủ thêm một lát nữa!

Cho dù đang nằm trong ổ chăn ấm áp, nhưng thời tiết vẫn là đang vào đông, thân thể cũng tự giác mà hướng về nơi phát ra hơi ấm, ta mơ hồ cảm thấy một hơi ấm bao quanh, ngô, thật thoải mái…..

Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh lúc ta còn bé ôm gấu bông mà ngủ, lúc những đứa trẻ khác còn đang làm nũng mà đòi ngủ với bố mẹ, ta đã tự biết ngủ một mình, chỉ là lúc nào cũng phải ôm gấu bông mà ngủ, dần dần ta trở nên thật thích khi ôm gấu! A…..đã bao lâu rồi không ôm thứ gì khi ngủ? cho đến khi gặp Trình Hi, lúc nào ta vẫn chỉ sống một mình!

Khi ta vừa mở mắt, đập vào ngay là đôi mắt của Trình Hi…..hắn không biết đã tỉnh khi nào mà nhìn ta trưng trưng như vậy! còn ta thì đang khoác tay lên người hắn, hóa ra hơi ấm đó là từ cơ thể Trình Hi!

Ta lẳng lặng thu tay lại, bình tĩnh hỏi, “ngươi tỉnh khi nào?”

“mới nãy thôi! Nhìn em ngủ rất say, vừa lúc đang do dự có nên đánh thức em dậy không thì em tỉnh!” Trình Hi cười cười.

Vì là ta chủ động tiếp cận Trình Hi nên cũng không nói gì, phản ứng của Trình Hi thật ngoài ý ta, mà độ cong nơi miệng hắn tựa hồ vẫn không giảm, hắn đang vui sao?!

Ta vừa ngẩng đầu liền thấy chiếc di động trong túi áo hắn. thì ra….. là vậy……

Lúc ăn, Trình Hi liên tục gắp thức ăn cho ta, chỉ là hắn vẫn dùng ánh mắt lộ vẻ kì quái nhìn làm ta không khỏi chột dạ! Hắn cứ nhìn làm ta càng hướng chăm chăm vào đôi đũa đang cầm, thấy ta cúi đầu càng thấp, tiếu ý trong mắt Trình Hi càng tăng.

Ta cũng chỉ đoán mò ý của Trình Hi, miễn cưỡng thử gắp cho hắn một phần đồ ăn!

Hắn sửng sốt, ta bỗng nhớ ra là hắn không ăn rau cần.

“ta, ta gắp lại cho!”

“không cần!” Trình Hi cắt đứt lời ta nói, thoáng cái liền bỏ mớ rau cần vào trong miệng. A…. ta còn tưởng Trình Hi sẽ nổi giận chứ! Trước đây có lần hạ nhân làm bánh rau cần (? QT ghi thế. Mình cũng thắc mắc ?), Trình Hi chỉ vừa cắn một miếng liền lập tức nhổ ra, sau đó liền tức giận mà sa thải người hầu đó.

“ân…..thực ra, có phải ngươi ngày nào cũng ở nhà bồi ta rất chán không?” ta thấy tâm tình hắn không đến nỗi xấu mới nói ra.

“không có! Xã giao bên ngoài còn phiền phức mệt người hơn nữa!” nhưng mà ở nhà phải nhịn đến phát nghẹn cũng không tốt chút nào!

“xin lỗi, làm lỡ của người không ít thời gian!” ta tối nghĩa nói, ta cũng hiểu chuyện của hắn chẳng liên quan gì đến ta, nhưng là lời vẫn không nhịn được mà thốt ra ngoài.

Trình Hi bỗng cảm thấy hoang mang! Thụy mới một giây trước đưa hắn lên thiên đường, một giây sau lại không ngại ngần kéo hắn xuống! “không cần khách khí như thế! Quan hệ chúng ta đã như thế rồi, có phải là người ngoài đâu!”

Ta nghe xong thì thào nói, “…..quan hệ chúng ta? Ngươi nói đó là cái gì? Chúng ta thì có quan hệ gì chứ……ngươi không phải là người ngoài, nhưng còn ta,……”

“ba”! Trình Hi đập chiếc đũa xuống bàn thật mạnh.

“Ngô Thụy!” biểu tình của Trình Hi bỗng lộ vẻ kinh khủng, ta không khỏi đứng lên lùi về sau mấy bước! Đã nhiều năm rồi Trình Hi không gọi thẳng tên ta như thế!

“em cư nhiên hỏi quan hệ chúng ta là gì?! Em nói ta là cái gì của em?”

Trình Hi túm lấy áo ta, kéo ta về phía hắn, “quan hệ chúng ta ư, chúng ta đã làm tình, em còn sinh ra tiểu Tư, hiện giờ trong bụng lại mang hài tử của ta! Em còn hỏi chúng ta là quan hệ gì ư?! Ta chính là nam nhân của em!”

Trình Hi gằn từng chữ.

“…..” mặt ta đỏ lên, không ngờ Trình Hi lại nói thẳng thừng như vậy. “Thế nào? Ta nói sai sao?!”

Bởi vì lời Trình Hi nói đều là sự thực, nên ta không có cách nào biện giải, cổ họng chợt trở nên thật khô khốc.

Chương 16

“….” những từ hài tử, nam nhân,…. vừa nghe hắn nói ra đối với ta cứ như là bom nguyên tử dội xuống!

“em nói rõ ràng đi! Em còn muốn ngốc như thế đến bao giờ! Chẳng lẽ phải để ta nói, phải nhìn thấy ta bị em đùa bỡn như thế mới vui sao!…..” Trình Hi tức giận hướng ta nói.

“không sai! Là ta ngốc, thế nhưng ta có ngốc đến đâu cũng không dễ bị ngươi lừa dối!” ta cắn môi,tay phải chống lấy ghế mà nói.

“chết tiệt!” hai chữ “lừa dối” như chọc tức Trình Hi thêm, hắn quát lên một tiếng. thân thể ta có chút chấn động, tay không tự giác hạ xuống mà ôm lấy bụng. nhìn thấy biểu tình sợ hãi của ta, ngữ khí Trình Hi trở nên ôn hòa lại, “không phải do ta muốn hung hăng với em! Là do em so với trước đây còn dễ làm người khác phát điên hơn!” Trình Hi vươn tay về phía ta, nhẹ nhàng đỡ ta ngồi xuống.

“chúng ta đã lâu rồi chưa có nói chuyện nghiên túc, hôm nay phải làm cho rõ ràng!”

“ăn đã…..” ta nói.

“không được! lát nữa ăn cũng không sao!” Trình Hi nói.

“…..như vậy không tốt cho dạ dày!” ta lập tức đáp lại!

Trình Hi xoay người đi, sau đó bưng đến một hộp bánh bích quy, “ăn trước cái này đi, vừa ăn vừa nói chuyện!”

“không cần! ta không ăn nữa!”

Trình Hi liếc mắt nhìn ta làm ta không khỏi khẩn trương. Sau đó hắn thoải mái đem ném hộp bánh đi, ngồi bên cạnh ta.

Trình Hi nói trước, “lúc chăm sóc em ta tuyệt đối không ngại phiền, thậm chí còn phải nói là rất thích kia! Đừng để ta nghe em nói lại những lời này nữa, lời của em nói cứ như phủi sạch lòng thành của ta vậy!……em hôm nay rốt cuộc là làm sao thế? Ban đầu đúng là ta rất thích sự ỷ lại của em, nhưng mà vẫn thấy rất kì quái!…..được rồi, em nói đi.”

Không biết có phải là muốn nghe lời nói thật của ta hay không mà lúc ta trầm mặc, Trình Hi cũng không giục ta, chỉ kiên trì ngồi đợi…..

“thực ra, ý của ta là, nếu ngươi muốn quen nữ nhân, ta cũng không muốn quấy rầy ngươi, hài tử trong bụng ta tự chăm sóc cũng được! Dù gì ta cũng không phải là nữ nhân, ngươi không cần chịu trách nhiệm!” ta nhắm mắt lại, nói ra.

Trình Hi vẫn như trước không nói gì, làm ta hiếu kì mà liếc mắt lên nhìn hắn, nhìn xong khiến hô hấp của ta cứ như dừng lại, biểu tình của Trình Hi lúc này cứ như gió thổi mưa giông trước bão vậy! cụm từ “sởn tóc gáy” cũng chưa đủ độ mà hình dung.

“em….nói lại một lần nữa cho ta!” Trình Hi thanh âm thấp thấp nói.

“……” ta làm gì còn dũng khí mà chọc tức hắn.

“em biết rõ ta không có, còn dùng lý do mượn cớ này nọ, chẳng lẽ em muốn rời khỏi đây đến thế sao?!” Trình Hi tựa hồ như do mấy ngày nay ở chung, ngữ khí nói chuyện còn mang theo chút kìm nén.

Chỉ là lúc đó ta cũng không phát hiện ra nhiều như vậy!

“nói bậy! ta không có mượn cớ! ngươi mới có!” ta oán giận nói, “rõ ràng là có nữ nhân tìm ngươi còn gì, người kêu tiểu Nghi kia!”

TH nghe xong liền sửng sốt, mà trong mắt ta, biểu tình đó cứ như là bị vạch trần cái gì đó!

“em nói bậy gì đó!” Trình Hi mở miệng, kinh ngạc nhìn ta, “tiểu Nghi là tiểu Nghi, có liên hệ gì tới em!……hơn nữa ta chăm sóc em thì cùng cô ấy liên quan gì tới nhau! Cô ấy đúng là thích ta! Nhưng ta căn bản không hề để ý! Em là nghe ai nói? Không lẽ cô ta tự tìm đến đây?”

“….không phải, là điện thoại của ngươi quên cầm đi, nó kêu liên tục, ta không cố ý mở ra xem!” giải thích cái này làm mặt ta nóng cả lên.

“thì ra là thế!” sau đó, hắn đột nhiên tiến tới gần ta, khuôn mặt cả hai gần như áp cả vào nhau, “ sau này anh vĩnh viễn sẽ không ở cạnh nữ nhân nữa! chỉ cần em không rời đi, vĩnh viễn cũng chỉ có hai người! không phải, là bốn người, còn có tiểu Tư với đứa nhỏ sắp ra đời nữa!”

Nghe Trình Hi nói, đột nhiên làm ta rất muốn khóc, hắn hiện tại quả dễ làm người ta cảm động! nhưng cái “vĩnh viễn” này sẽ là bao lâu? Dù người ta có thề thốt thế nào vẫn không bao giờ là mãi mãi! Nếu là vợ chồng thì còn nợ nhau ân nghĩa, còn chúng ta thì sao, có cái gì có thể bảo chứng?!

“lời của ngươi nói có thể duy trì bao lâu? Nếu ta vĩnh viễn không ngủ với ngươi thì lời nói này còn có giá trị không chứ?!” ta nhẹ nhàng hỏi,

“từ lúc chúng ta gặp nhau đến giờ đã bao nhiêu năm rồi! Từ khi gặp em, bên người ta không hề xuất hiện thêm người thứ hai, em nghi ngờ thế làm ta rất đau lòng mà! Ta là thương nhân, lời đã nói ra thì tuyệt đối không gạt em! Nếu ta đã nói cho em, thì kì hạn của lời nói đó sẽ là vĩnh viễn! cho dù quan hệ ta và em vĩnh viễn như thế này!”

Ta nhìn Trình Hi, thắc mắc từ khi nào thì hắn học nói được những lời buồn nôn như thế!

“sao lại khóc! Ta dọa em cái gì sao?” Trình Hi vỗ vỗ lưng ta, “đừng khóc! Không tốt cho hài tử đâu!”

“…..” hắn nói như vậy làm ta càng ngưng không được nước mắt, hắn chẳng lẽ không biết người đang khóc thì có khuyên gì cũng không được sao?

Đôi mắt Trình Hi lúc này nhìn thật ôn hòa! Giống như một mặt nước êm dịu vậy. Ta bây giờ thật muốn khoảng thời gian lúc trước biến mất, những hồi ức đau buồn, nhưng ta biết, nhưng thứ đó đã đóng rễ trong ngực ta rồi, dù không đau đớn, nhưng cũng không dễ dàng mà biến mất! Ta cũng biết, nếu không trải qua nó, Trình Hi của bây giờ cũng sẽ không xuất hiện! Hắn thay đổi, còn ta vẫn là như thế, cả ta và hắn đều là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt!

phiên ngoại: tỉnh mộng

chương 17

Nghĩ lại, đời người tuy cũng gọi là dài, nhưng những năm tháng quan trọng nhất có bao nhiêu, không ngờ ta lại cùng Trình Hi vượt qua quãng thời gian đó.

Tâm tình Trình Hi hiện ta có như ta không? Chắc là có rồi! bởi vì bàn tay hắn đặt nơi lưng ta hơi run nhè nhẹ, Trình Hi tựa cằm phía sau, cứ thong thả mà ôm ta như thế, tựa hồ như đang muốn bù lại khoảng thời gian bị ta cự tuyệt trước kia vậy.

Cái ôm này của Trình Hi không kịch liệt, thậm chí so với cái ôm trước kia có thể coi là lãnh đạm, ta không cự tuyệt bởi ta muốn cảm thụ được sự ấm áp từ nó. Ôm vốn là một hành động tràn đầy tình cảm, nhưng mọi người cũng vốn chỉ coi nó là một hình thức xã giao! Còn đối với Trình Hi, trước đây hắn ôm ta chỉ để chứng minh cho sự độc chiếm mạnh mẽ của hắn, nhưng giờ, cái ôm này lại tràn đầy ôn nhu!

Bất luận kẻ nào cũng đều cự tuyệt loại người thô bạo, tràn đầy uy hiếp, nhưng mấy ai có thể cự tuyệt sự ôn nhu?! Tâm lý chống cự lại của ta cũng dần dần rồi biến mất, cho dù vẫn chưa thể tiếp nhận hoàn toàn, thế nhưng như thế này đã là một bước tiến lớn rồi.

Dần dần, thanh âm nghẹn ngào của ta trở nên như có như không, nhưng tâm trạng khi bình phục lại mang theo một chút thẹn thùng! Vốn đã không còn là hài tử thế mà còn khóc như thế này, trước mặt Trình Hi nữa chứ.

Ta giơ tay lên, ý muốn đẩy Trình Hi ra.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_22
Phan_23
Phan_24 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .